![]() |
Chủ tịch Steven Zhang thay mặt Suning điều hành Inter từ 2016. Ảnh: Inter.it |
Tài liệu mật này, được viết bởi một chuyên gia ngân hàng ở London - cố vấn cho một nhóm quan tâm đến việc mua lại Inter, đã làm sáng tỏ các hoạt động tài chính của CLB trong những năm đầu của Chủ tịch tập đoàn Suning giai đoạn 2016-2019.
Được công bố bởi trang web Affaritaliani.it của Italy và phát sóng trên truyền hình bởi Rai, tài liệu này đặt ra nghi vấn về tính hợp lệ của một số khoản thu nhập được ghi nhận vào thời điểm đó, đặc biệt là liên quan đến các nhà tài trợ châu Á.
Kể từ khi tiếp quản CLB năm 2016, tập đoàn Suning của Trung Quốc đã thiết lập mạng lưới "nhà tài trợ khu vực" tạo ra gần 350 triệu USD doanh thu trong ba mùa giải - chiếm 27% tổng doanh thu của Inter trong giai đoạn 2016-2019. Trong số này, 150 triệu USD đến từ hợp đồng nội bộ của Suning, và 185 triệu USD từ các đối tác thứ ba, được mô tả là "đáng ngờ". Doanh thu từ các hợp đồng này, thường ngắn hạn và khó truy vết, được cho là đã được sử dụng để nâng cao báo cáo tài chính của CLB và đáp ứng các yêu cầu của UEFA về công bằng tài chính.
Trước đó, năm 2015 Inter bị cơ quan quản lý châu Âu xử phạt vì không tuân thủ các quy tắc kinh tế, dẫn đến một thỏa thuận yêu cầu CLB phải cân bằng tài chính sau đó bốn năm. Dưới thời Suning, chi phí cho các cầu thủ và nhân viên tăng từ 140 triệu USD năm 2016 lên 218 triệu USD năm 2019, và các chi phí hoạt động khác tăng từ 240 triệu USD lên hơn 350 triệu USD trong cùng kỳ. Trong bối cảnh này, doanh thu truyền thống (bản quyền truyền hình, bán vé) là không đủ để bù đắp thâm hụt.
![]() |
Toàn đội Inter đến thăm trụ sở công ty mẹ Suning tại Nam Kinh, Trung Quốc hồi tháng 7/2019. Ảnh: Inter.it |
Giải pháp duy nhất nằm ở các hợp đồng thương mại và tài trợ, đặc biệt là những hợp đồng được ký kết với các công ty Trung Quốc. Các đối tác được nêu tên gồm FullShare Holding (du lịch), King Down Investment (du lịch trực tuyến), iMedia (tiếp thị thể thao), và một công ty cổ phần đã trả hơn 11 triệu USD phí tham gia và hơn 28 triệu USD mỗi năm cho hợp đồng quảng bá thương hiệu Inter ở Đông Nam Á.
Theo tài liệu, một số công ty này không có mối liên hệ rõ ràng với bóng đá, và một số chưa bao giờ công bố thông tin tài chính. Trước khi Suning đến, doanh thu cơ bản của Inter, không bao gồm lợi nhuận chuyển nhượng, vào khoảng 200 triệu đến 210 triệu USD mỗi mùa. Giai đoạn 2016-2019, doanh thu của CLB đã tăng 46%, chủ yếu nhờ các đối tác châu Á này, mang lại 338 triệu USD trong tổng số 742 triệu USD.
Ngoài doanh thu từ các nhà tài trợ Trung Quốc, báo cáo còn nêu bật một loạt các bất ổn về cấu trúc xung quanh Inter, gồm tình hình tài chính bấp bênh, các hoạt động quản lý đáng ngờ và các can thiệp của các tổ chức bị cáo buộc đã góp phần giúp CLB tiếp tục hoạt động bất chấp bảng cân đối kế toán không bền vững.
Tài liệu đề cập đến một công ty có vốn âm, theo tiêu chuẩn của Italy, đáng lẽ phải chịu thủ tục thanh lý. Khẳng định này dựa trên sự suy giảm dần dần của vốn chủ sở hữu của CLB và mức nợ được coi là không phù hợp. Việc tạo ra thanh khoản thông qua "tài trợ ma" và các hợp đồng thiếu logic kinh tế bị tố cáo là một cơ chế để lách các tiêu chuẩn kế toán và quy tắc quản lý tài chính do FIGC và UEFA áp đặt.
Những điều này được cho tạo áp lực lên COVISOC, cơ quan giám sát tài chính của bóng đá chuyên nghiệp Italy, để ngăn chặn việc Inter bị loại khỏi Serie A. Một cựu thành viên của cơ quan này đã tố cáo những sai sót cố ý sau khi có sự can thiệp từ bên ngoài.
FIGC bị cáo buộc đã thực hiện các tiêu chuẩn đặc biệt có lợi cho Inter, trong khi các đội khác đã bị xử phạt vì các hành vi tương tự hoặc nhẹ hơn. Báo cáo cũng nêu bật sự thiếu minh bạch về các cổ đông cuối cùng của CLB, cũng như chuỗi kiểm soát thông qua các khu vực tài chính nước ngoài, gồm Quần đảo Cayman. Bộ trưởng thể thao Andrea Abodi đã công khai bình luận về tình hình này, kêu gọi "minh bạch hoàn toàn", liên kết trực tiếp các cáo buộc với sự cần thiết phải ủy thác cho COVISOC.
![]() |
Giuseppe Marotta hiện là Chủ tịch kiêm Giám đốc điều hành của Inter Milan. Ảnh: AFP |
Một phần của báo cáo tập trung vào Giuseppe Marotta, Chủ tịch đương nhiệm Inter. Ông được nhắc đến trong các cuộc đàm phán trực tiếp với các nhóm ultras của CLB, đặc biệt là trong thời kỳ khủng hoảng. Các cụm từ như "Marotta nhượng bộ trước áp lực" và "giải quyết nhờ Marotta" được sử dụng để mô tả vai trò trung gian của ông trong các căng thẳng nội bộ.
Bản phân tích so sánh với thời gian Marotta ở Juventus, đề cập đến các cuộc gặp gỡ thường xuyên với các nhân vật liên quan đến tội phạm có tổ chức, ở những nơi riêng tư, mà không dẫn đến các cuộc điều tra chính thức. Không có sự can thiệp của tư pháp nào được xác nhận, nhưng tần suất của các cuộc gặp này đã được ghi nhận.
Theo Footmercato, những gì được tiết lộ từ tài liệu mật này vượt xa một sự bất thường đơn giản về tài chính. Nó phác thảo một hệ thống thông đồng tài chính, chính trị và thể chế được cho là đã cho phép một gã khổng lồ của bóng đá Italy lách luật mà không phải đối mặt với hậu quả.
Nếu thông tin này là sự thật, đây sẽ là vụ bê bối lớn nhất trong bóng đá Italy kể từ Calciopoli năm 2006 và vụ sụp đổ tài chính của Parmalat năm 2003. Quy mô của các cáo buộc, vai trò bị cáo buộc của FIGC và COVISOC, bản chất của doanh thu được bơm vào, các mạng lưới tài chính nước ngoài và sự đồng lõa chính trị có thể làm rung chuyển không chỉ Inter mà còn toàn bộ hệ thống bóng đá Italy.
Hồng Duy (theo Footmercato)